Thứ Năm, 16 tháng 11, 2023

Nguyễn Minh Nữu: LỜI GHI TRÊN ĐÁ. toàn bộ tập thơ xuất bản năm 2006


 

 


 

VỀ NHỮNG BÀI THƠ CỦA NỮU ( lời mở của BÙI BẢO TRÚC)

Con đường chạy tới một ngõ hẻm. Trời vừa mới xong một trận mưa. Mùi đất ẩm bốc lên cùng với mùi gỗ mục, dăm bào, bùn lệt bệt theo chúng tôi vào nhà.

Tôi đến đó lần đầu, nhà một người bạn. Căn nhà ở đường Nguyễn Biểu, chỗ cắt vào đường Trần Hưng Đạo, Sài Gòn.

Mấy chục năm trước.

Gần bốn chục năm. Năm 1967 gì đó. Nhưng phải là khoảng thời gian ấy.

Căn nhà bên trong đầy bóng tối, chỉ lờ mờ chút ánh sáng. Trên mặt chiếc bàn nhỏ là mấy cuốn sách. Tôi cầm lên xem những cái bìa sách, thì một tập giấy in ronéo rơi xuống. Tập giấy được đóng lại theo chiều dọc, là một tập thơ.

Tôi nghĩ ngay, lại một tập thơ học trò lãng mạn thi văn đoàn ...

Tôi thấy cái tên rất lạ. Cái tên ấy đến bây giờ cũng vẫn là cái tên lạ.

Tôi lật nhanh mấy trang . Lục bát, bẩy chữ, năm chữ.

Trong tập giấy in ronéo ấy, tôi nhớ được hai câu:

Còn em là cụm mây trời

Chắt chiu đá núi ru tôi muộn màng ...

Một bài thơ tình. Người viết mấy câu thơ ấy là em của Diễm. Vậy thì tuổi tác của người viết chỉ mười mấy.

Mười mấy mà làm lục bát như thế sao?

Tôi không đọc được hết tập thơ ronéo đó.

Tôi không bao giờ gặp tác giả mãi cho tới hơn hai chục năm sau , ở một nơi rất xa căn nhà ở con đường nhỏ ấy, một nơi không thể nào tưởng ra có ngày chúng tôi gặp nhau. Nguyễn Minh Nữu, người viết những câu lục bát tôi mang theo suốt bao nhiêu năm.

Không nghĩ sẽ gặp Nữu, cũng như tôi đã không nghĩ sẽ có lúc đọc được hết tập thơ ronéo đó.

Chuyện gặp lại đó, khó khăn và nhiều lần là những giả thiết. Như giả thiết gặp lại một người bạn cũ:

Thí dụ chỉ là thí dụ thôi

Bất ngờ từ một chốn xa xôi

Người xưa về trước thềm năm cũ

Sảng khoái thơ vang một góc trời

Sau cái lần gặp lại tưởng như không bao giờ có ấy, tôi được đọc lại những bài thơ cũ của Nữu và luôn cả một số thơ mới.

Ở giữa tim người là sóng đập

Dồn từng tiếc nhớ xuống trang thơ

Đọc những bài thơ của Nguyễn Minh Nũu, tôi bàng hoàng vì những bài thơ ấy.

Xin cho tôi gửi một lời

Tới người xa, cuối chân trời ngày xưa

Đã lâu lắm tôi không đọc được những lục bát như thế.

Đau sót, tái tê.

Thứ ngôn ngữ trong những bài thơ viết gần đây có những lúc cổ điển, có những khi giản dị bất ngờ:

Nâng tách chè thơm buổi sớm mai

Dáng người như một vệt sương phai

Lẫn vào huơng thoáng trầm hương cũ

Lẫn cả hương đêm lúc rạng ngày

Những bài thơ đọc được của Nữu cùng một lúc mang cái không khí cổ điển ấy, nhưng lại cũng rất mới đã tạo thành cái giản dị ân cần và rất bình thường...

Em về đó, gửi một lời, rất nhẹ

Cho từng gốc cây, bờ vách trên đường

Cho gió cho mây bốn phương tám hướng

Là giữ cho ta một đoá vô thường

Sẽ nhắc nhớ em giữa bờ sinh tử...

Tôi rất yêu những đoạn thơ tình của Nữu. Đọc nó để thấy lại một lúc mình cũng đã có lần:

Về ngồi đây cạnh nhau thôi

Mà nghe rộng suốt một đời cho nhau...

Đọc và nghĩ tại sao mình đã không viết những câu như thế.

Và đó cũng có thể là ý nghĩ của nhiều người khi đọc tập thơ này.

Tôi bỗng thấy như trở lại được cái buổi chiều mưa hôm ấy ở Sài Gòn thời còn trẻ của chúng tôi.

Bùi Bảo Trúc

tháng 10 năm 2006

 

 

 

PHẦN 1

THƠ TẶNG CON DIỀU GIẤY,

DẾ THAN và CÁ LIA THIA.

 

CÔ ĐƠN

Tôi đứng nhìn

Một con chim

Bay đi tìm

Một con chim

Tôi thấy buồn

Lên võng nằm

Tay chống cằm

Mong tới rằm

Xem trăng.

1963

 

TÌNH THƯ

Đây là thư viết cho em

Viết ngầm trên gối , giữa đêm

Chữ run và giấy mực lem

Gói trọn lòng tôi với em.

Tóm lại, tôi xin làm quen.

Thưa em.

1965

 

GỬI CÔ BÁN CÀ PHÊ

Thôi em rời cụm mai hồng.

Đèn lên phố vắng lạnh không chuyến về

Ngõ trời hé cửa đam mê

Ngày đan trái nhớ đêm lê bước dài

Chân buồn gõ nhịp heo may

Cánh tiên chép vội qua ngày trối trăn

Tôi còn lại với thở than

Mặt con trai đẫm hai hàng tủi thân.

1967

Nguyễn quyết Thắng phổ nhạc 1969

 

 GIÒNG ĂN NĂN

 

Chim xanh gọi trái cây hồng

Thương con tóc rối cuối giòng ăn năn

Xuống rồi, chiều ngủ đất cằn

Đan vòng lưới bắt căn phần số thôi

Còn em là cụm mây trời

Chắt chiu đá núi ru tôi muộn màng.

1968

Nguyễn Quyết Thắng phổ nhạc 1969

 

BỎ ĐI RẤT XA

Bỏ đi rất xa để thấy mình gần lại

Mặc cảm nào ngần ngại mãi anh em

Xác sẽ chết nhưng hồn người đã chết

Ta còn đây, mỗi lúc lạ nhau thêm.

1968

 

 

PHẦN 2

LANG BẠT

 

 THÁNG GIÊNG TÔI VỀ TRÊN NHỮNG BỜ XANH

 

Cảm khái ngân dài câu vọng cổ

Trăng đã qua cổ độ biết bao lần

Chân ngại ngùng và lòng rất phân vân

Lời em nói có bao phần sự thật.

Đời bóng xe,ã sá gì còn với mất

Hiu quạnh riêng, chật vật một đời chung

Hãy cứ bay đi, cánh én muôn trùng

Không đáng kể gì với người tuyệt lộ.

 Cảm khái ngân dài câu vọng cổ

Trên giòng chia, sóng vỗ điệu hoài lang

Đã mười năm sao còn rất hoang mang

Nghe ai oán còn hơn lời ly biệt

Trau chuốt làm chi những giòng chữ viết

Khi tim người tận tuyệt nỗi chờ mong

Từ lúc xa người là khởi điểm lưu vong

Không ai sống một đời cho ký ức.

 Cảm khái người ơi cõi nào tỉnh thức

Gửi cho nhau như lời chúc an lành

Tháng Giêng tôi về trên những bờ xanh.

 

 CUỐI CÙNG NGƯỜI CŨNG YÊU TÔI.

Rất có thể tôi vẫn chờ vẫn đợi

Hạnh phúc nào vời vợi cuối chân mây

Ước mơ nào vẫn lọt giữa khe tay

và khao khát một điều không có thật.

Lòng mê vọng muộn phiền đan lớp lớp

 Rất có thể những trở trăn thao thức

Những ngại ngùng day dứt nối dài đêm

Những nỗi buồn theo tuổi  sẽ dầy thêm

Và oan khuất vòng đời không thoát được

Rất có thể giữa đời người mê ngất

giữa giòng chen, chật vật một đường tơ

Nợ cơm áo một giòng thơ bất chợt

Trong trăng rằm như thoáng chút tình mơ

 Rồi Người đến bàng hoàng như ánh chớp

Bóng hình Người choáng ngợp cả hồn tôi

Tôi hiểu ra tôi, tôi cảm ơn Người

Cảm ơn cả từng giọt đời mặn đắng.

Đêm có bóng đen, ngày còn sợi nắng

Không bao giờ tôi xa vắng người đâu.

Nghiêm tĩnh muôn đời có tự bao lâu?

và vinh hiển một màu hoa Vô Thường.

 

Nguyễn Ngọc Linh phổ nhạc 1993

 

 TẠ TỪ TRƯỚC LÚC CHIA XA.

 

Mai một xa  chắc lòng sẽ nhớ

Nay còn gần mà ngỡ như xa

Lời tôi ca giữa những bao la

Cùng sóng gió vỗ vào vách đá

GưiƯ muôn trùng, gửi vào tất cả

Gửi về người thương quá người ơi.

Rừng bao la chập chùng tán lá

Biển dạt dào hương tỏa khôn nguôi

Đã lâu rồi đắng lưỡi tê môi

Hiu hắt quá, cuối trời trăng giãi

Nửa đời qua, là nửa đời bạc đãi

Có tôi mà...có phải là tôi

Nắng cháy da, mưa giăng ngõ tối

Trưa thanh niên bối rối tự tình

Rồi một ngày đất sẽ hiển linh

Khi tôi gửi chính mình vào đất

Cho tôi nói một lời rất thật

Dẫu xa người, người chẳng mất tôi đâu.

 

Nguyễn Ngọc Cẩn phổ nhạc 1993

 

GÕ TAY VÀO CỬA, ĐỜI HƯ.

Gõ tay vào phiếm tình khuya

đầm đìa tinh huyết đi về một hôm

Gõ tay vào dáng kiều thơm

Ai xuôi Vạn Lý để buồn vọng phu.

Gõ tay vào cõi thâm u

Đời hoang tưởng đã thiên thu bao lần

Gõ tay vào cuộc phù vân

Biển dâu ai biết phong trần bao la

Gõ tay vào Cõi người ta

Nguyễn Du dưới ánh trăng tà lập thơ

Mênh mông không bến không bờ

Gõ làm chi? có bao giờ gõ đâu.

 

Mai Thanh Linh phổ nhạc 1991

 

 GIẢ VỜ

Giả vờ thăm lại xóm xưa

Thử coi người ấy bây giờ ra sao

Tóc còn lộng gió chiêm bao

Mắt còn biêng biếc xôn xao lời tình

Chân đi dẫu chỉ một mình

Mà ta chao đảo bởi nghìn mắt đưa

Giả vờ thăm lại xóm xưa

Gặp người đúng lúc giả vờ đi qua.

 

Hoàng Mạnh Hùng  phổ nhạc 1992

 

TRONG CHỪNG MỰC NÀO ĐÓ.

Nhạt nhòa như bóng đêm

Đầm đìa như mưa rơi

Một lời khi nhắc tới

Lòng buồn như sông trôi.


Hồn nhiên và bối rối

Suốt thời thanh niên tôi

Với hành trang đi tới

Là tim hồng môi tươi.

Trong chừng mực nào đó

Em đã bỏ đi rồi

Mà chiều nay bão nổi

Lại quay về bên tôi.

 

Trong chừng mực nào đó

Giữa hiu quạnh đời người

Có một giòng sông nhỏ

Chẩy êm đềm xa xôi

 

Trong chừng mực nào đó

Riêng tư của mỗi người

Những lỡ lầm dẫu nhỏ

Dằn vặt hoài không thôi.

 

Trong chừng mực nào đó

Rung động thủa đầu đời

Dẫu giữ gìn trân trọng

Vẫn là hoài niệm thôi.

 

Trong chừng mực nào đó

Em đã bỏ đi rồi

Mà chiều nay bão nổi

Lại quay về bên tôi.

 

Bùi Hiền Lương phổ nhạc 1994

 

NGÁT THƠM KÝ ỨC

 

Từng góc phố ngát thơm từng ký ức.

Mỗi mặt người đăm đắm một riêng tư

Tôi thả tôi về những lối tôi xưa

Không dấu diếm những điều thầm thú vị.

Nếu truyền thuyết còn lắm điều kỳ bí

Thì tình người thường lúc có đơm hoa

 

Bằng hữu tôi ơi, thầm lắng sâu xa

Ai cộng hưởng với tôi thời quá khứ.

Bắt đầu từ mái trường thơ ấu cũ

Nơi vỡ lòng ráp vần Mẹ, vần Cha

 

Tan trường về, đăm đắm cánh diều xa

Vở tập đọc vẽ toàn hoa với  lá.

Hoa vẫn nở, đời đôi lần vấp ngã

Đường vào đời trùng lấp những phong ba

Khi biết yêu người, cùng lúc biết phôi pha

Cái tồn đọng, chỉ còn là nỗi nhớ.

 

Nhớ rất nhớ, nhớ từng góc phố

Từng đoạn đời bỏ lỡ quên đi

Ước gì tôi tìm được lối quay về

Hôn  âu yếm những gì tôi đã mất.

Thương lắm đó khoảng trời xanh bất biến

Giữa đổi thay dâu biển của lòng tôi

Áo lính thay rồi, áo thợ cũng thôi

Còn trong vắt cả một thời niên thiếu

 

Từng góc phố ngát thơm chiều xuống thấp

Áo học trò hòa nhập ước mơ xanh

Hoa lá mọn trên đầu nhành lộng gió

Và vô cùng một góc phố riêng tôi.

Và thơm lừng một nỗi nhớ khôn nguôi.

 

 XA VÀ XƯA

 

Xa rồi những tối hoa xưa

Cảm ơn chút gió đổi mùa hôm nay

Đường về nhẹ chút heo may

Môi cười  mà mắt cay cay tiếng cười.

Mênh mang câu hát nửa vời

Giết nhau lời nói đãi bôi ngượng ngùng

Xa rồi những tối thương mong

Ai mê đắm hát thơ nồng nàn hương.

 

YÊU DÁU.

Chỉ là một chút bâng quơ

Thuyền đi bỏ lại đôi bờ , như không.

Trăng non in dấu ngựa hồng

Tóc con gái mượt mà lòng con trai

Mơ hồ vào với cơn say

Dường như có chút liêu trai giữa đời.

Đoán chừng ước hẹn với người.

Chiêm bao áo lụa về phơi sương mù

Nói lời tình động thiên thu

Rất hào phóng, rất ngây thơ, rất tình.

Ta tìm em bóng tìm hình

Phiêu du lỡ cuộc, sầu mênh mông sầu.

Đắm say cho đến bạc đầu

Cuối vườn lan nhuốm một mầu tịch liêu

Nâng niu vệt khói lam chiều

Chao ơi yêu dấu dấu yêu ngàn trùng

Bâng khuâng lòng cứ hỏi lòng

Vòng tay ai, ngỡ...ngỡ vòng tay ai.

 

Trịnh Xuân Ái phổ nhạc 1994

 

 LANG BẠT KỲ HỒ.

 

Ta bất quá chỉ là

Một con người lang bạt

Vinh danh em cũng lạ

Sống tạm một đời qua

Lòng cũng còn biết thẹn

Mỗi lần soi trước gương

Áo cơ hàn tất tả

Cơm áo một đời thường

Và như cơn gió chướng

Quay quắt một đời ta

Tin? không tin? hú họa

Lạc vào không lối ra

 

Ta bất quá chỉ là

Một con người  lang bạt

Em bất quá chỉ là...

con kỳ Hồ riêng ta.

 

Gặp nhau mà như đã

Từ muôn kiếp hẹn hò

Gặp nhau mà như đã

Xa Lang bạt kỳ Hồ.

 

LỬA TRẠI

Vòng tròn cả trăm người

Vỗ tay chung bài hát

Đêm đã phủ đen trời

Lửa bùng lên bát ngát

 

Người có lắm khó khăn

Người còn nhiều trăn trở

Giữa dòng đời gian khổ

Kết với nhau tình thân

Em mới vừa đôi tám

Anh đã tuổi lục tuần

Nào tiếng reo đồng cảm

Xuyên suốt tuổi thanh xuân

Nói với nhau hiện tại

Nói với nhau tương lai

Bóng tối thời quá khứ

Cháy theo lửa đêm nay

Vòng tròn vai sát vai

Chung quanh là tâm huyết

Nhiệt tình em lắng nghe

Bạc đầu anh tha thiết.

Mơ ước ở điều gì?

Suốt đời anh mải miết

Vạch một con đường đi

Nồng nàn em muốn biết

Đã không còn ngần ngại

Hợp bích tự khi nào.

Nối vòng giây thân ái

Lửa đỏ hồng tim nhau..

 

 

 NGHE LẠI BÀI HÀNH PHƯƠNG NAM.

 

Dưới nguyệt mài gươm, gươm đẫm nguyệt

Bên trời tưởng tiếc nước xa khơi

Người ơi  mải miết đời thua thiệt

Tay  trắng thêm vào bạc tóc thôi.

Tri âm còn cũng dăm ba đứa

Gió Bụi thì không chỉ một lần

Hải giác sơn nhai trôi dạt mãi

Bên trời nhìn tuyết trắng bâng khuâng.

Đứng ở bờ đông, tê tái lạnh

Bài Hành như nhắc một thời trai

Rượu đắng, môi tê, tay vụng dại

Nâng chén khuyên mời...đâu có ai.

 

 VỀ NƠI CHỐN ĐÃ RỜI XA

 

Sóng xô bạc tóc tự bao giờ

Về ngồi ôn lại chuyện xa xưa

Bằng hữu đếm không đầy những ngón

Tay khô điếu thuốc rụng ơ hờ.

Những tưởng một xa là mất cả

Con sông dòng cũ, bóng đò đưa

Ở giữa tim người là sóng dập

Dồn từng tiếc nhớ xuống trang thơ.

Đã biết bao phen dừng gót lại

Quê người nâng chén uống khơi khơi

Đâu cứ phong sương thì mới lạnh

Đêm nay nghe buốt đến tê người.

 

Thí dụ, chỉ là thí dụ thôi

Bất ngờ từ một chốn xa xôi

Người xưa về trước thềm năm cũ

Sảng khoái thơ vang một góc trời

Thí Dụ, chỉ là thí dụ thôi

Mà lòng rào rạt mấy trùng khơi

Đâu cứ phong sương thì mới lạnh

Đêm nay nghe buốt đến tê người.

 

Nguyễn Ngọc Tuấn Hương phổ nhạc 2006

 

TỪ CÁCH BIỆT.

Buổi chiều không có gió

Áo trắng làm sao bay

Bàn tay không gắn bó

Ai quay quắt đêm ngày

 

Có phải buổi chiều không

Kể từ ngày cách biệt

Nhớ nhung và nuối tiếc

Mài miệt bước lưu vong.

 

Buổi chiều bên dòng sông

Thả bóng mình vào sóng

Vỗ mạn thuyền vô tâm

Mà tim người lạnh cóng.

 

Tôn Thất Lan phổ nhạc 1994

 

 NGHE TIẾNG THINH KHÔNG

 

Ngồi đây thoắt đã trăm năm

Thấy tâm mê vọng thấy thân lạc loài

Nghe chừng giữa cõi trần ai

Tiếng ai cười một hơi dài thinh không.

Ngỡ hiu quạnh đã hoài công

Trao người, chỉ một tấm lòng dở dang.

 

 

 LỜI CHÀO NĂM MỚI

 

Sẽ như tia nắng bất ngờ

Sau cơn bão tuyết mịt mờ canh thâu

Nỗi lòng chôn dấu đã lâu

Hôm nay hiểu đến thâm sâu nỗi lòng

Môi trầm hương mắt bao dung

Mỗi người là một phần chung mỗi người

Về ngồi đây cạnh nhau thôi

Mà nghe rộng suốt một đời cho nhau.

 

LỜI NÓI

Lời nói đã xa đi

Xót xa còn ở lại

Hình bóng đã chim di

Môi đẫm mật xuân thì.

 

 THOÁNG MÂY XA

 

Thoáng mây rồi phiêu lãng

Ánh trăng rồi mênh mang

Tìm nhau là tìm nhớ

Mơ hồ hương khói loang

Sóng xô bờ nước Lũ

Vỡ tan vào hư vô

Bên trời thân quen cũ

Hát cho tình thiên thu

Rừng cây Ban mê

Rào rạt mưa sơn khê

Chìm trong cơn mê

Bóng người xa xôi thế

Rừng cây xưa vời vợi

Thoáng thấy ai bên đồi

Một lần xa trăm nỗi

Chìm lắng thế nhân ơi

Đàn buông cung lơi

Nhịp đàn thêm chơi vơi

Tinh chia đôi nơi

Chán chường đua tay với

Rồi trong sau xưa, nơi kỷ niệm

Sẽ thấy mây vô ngại

Nhẹ nhàng trôi xa mãi

Và mãi trong tim người.

Cúc Phương phổ nhạc 1995

 

THƯ XA

 

Xin cho tôi gửi một lời

Tới người xa, cuối chân trời ngày xưa

Đầm đìa vạt tóc dưới mưa

Xuân thì qua, bóng nhạn thưa, bạc đầu

Cổ kim nối một nhịp cầu

Hát khan giọng dưới trăng đau. Một mình.

 

KHI VỀ

 

Tôi về, phố đã đêm gần hết

Chênh chếch trăng soi lá dập dờn

Chuyến xe gửi tới câu chào đón

Mà nghe vọng động đã từng cơn

 

 CHỜ NGƯỜI

 

Bao nhiêu buổi đứng đây chờ

Bao nhiêu rêu phủ xanh bờ thềm em

Bao nhiêu sương trắng qua đêm

Và bao nhiêu ánh mắt nhìn bâng quơ

Về chưa , em đã về chưa

Tóc vương ảo giác mắt mờ nhân gian

Rừng xưa chừng đã điêu tàn

Người xưa hòa bóng trăng tan bao lần

 

 KINH ĐÊM

 

Một thủa yêu đàn đàn lỗi nhịp

Một thời xây mộng mộng tan hoang

Tôi ơi, dừng lại đời lang bạt

Đứt tiếng tơ lòng ngăn trái ngang

 

 HÁT RONG GIỮA ĐỜI

Ôm đàn đến một bên đời

Thấy em áo lụa thấy  đời gấm hoa

Thấy người tới thấy người qua

Thấy trong mắt biếc có ta đứng cười

Ôm đàn đến hát bên người

Sớm mai lồng ánh mặt trời ngát hương

Mặt người như hoa hướng dương

Thế là có những giọt sương ra đời

Ôm đàn đến hát bên người

Lòng vui thêm khúc nhạc vui hơn lòng

Hỏi rằng em giống tôi không

Mắt trông chân ngóng tay mong dạ chờ

Phải chăng đời chính là thơ

Nguyện bên nhau khúc tình mơ suốt đời.

 

Nguyễn Quyết Thắng phổ nhạc 1973

Trần Đăng Quang phổ nhạc  1990

  

 

 

 

 HOÀI NIỆM HƯ VÔ.

Tôi sống bằng hơi thở của đời

Và bằng thao thức của quanh tôi

Nối bao mơ ước qua khung cửa

Gói thiết tha vào đáy thẳm khơi

Chiều nay ngồi lại bên song cũ

Muốn khóc cho nguôi, sầu không vơi.

 

Lệ đã bao lần không ứa được

Thì quay vào đọng ở trong tim

Rất nhiều đêm chạy trôi trong máu

Vỗ tiếng vang trong tĩnh mịch chìm

Tĩnh mịch nghe ồn bao vó ngựa

Vẫn nghe tiếng dập cánh đôi chim

 

KHI VỀ Ở WEST VIRGINIA

 Bây giờ xin ở lại đây

Với đêm quạnh quẽ với ngày hoang vu

Lên cao, có dốc sương mù

Xuống sâu có lũng xuân thu vắng người.

Ở đây thiếu hẳn tiếng cười

Thiếu luôn tiếng khóc, thiếu đời chung quanh

Xóm xa cách núi cách ghềnh

Cây tàng cổ thụ chênh vênh góc trời

Mưa rừng gió núi chơi vơi

Tựa hiên có một bóng tôi tự tình

Bây giờ sống thật với mình

Cùng thiên thu với chí tình thiên thu

 

DẠ KHÚC.

 

Một nửa sương và một nửa hoa

Em dắt tôi vào dạ khúc ma

Chân đi xiêu đổ, tay hoang dại

Trân mình cho thấm nghĩa phôi pha

Một nửa sương và một nửa hoa

Ướt đẫm vai tôi tóc nhạt nhòa

Gót nâng lay động trong hư ảo

Dập dìu từng bóng, bóng trôi qua

 

BÊN DÒNG SÔNG POTOMAC.

 

Tôi ghé bên bờ sông rất lâu

Im cho từng lớp ngập qua đầu

Triều dâng từ nhật rồi qua nguyệt

Trôi tới đâu và tan tới đâu

Tha thiết với vô vàn bóng nước

Được vỡ tan theo sóng bạc đầu

 

 

 

 RẤT NHIỀU VÀ NHỮNG

 

Rất nhiều những tách cà phê

Chẩy tan vào những đêm khuya một mình

Rất nhiều những lúc một mình

Chẩy tan vào những tự tình cà phê

Rất nhiều những tỉnh những mê

Chẩy tan vào những tái tê giọt buồn

Rất nhiều thơ đã khởi nguồn

Chẩy tan vào đất, chạy tuôn vào lòng

Rất nhiều những nỗi chờ mong

Chẩy tung tăng những long đong phận người

Rất nhiều lời nói trên môi

Chẩy trong quên lãng nên người xa tôi.

 

 TRÊN INTERNET

Tôi đã sống với những lời không thực

Từ những người rất mực tôi yêu

Mắt đăm đăm đợi sớm mong chiều

Và hiu quạnh hiểu ra điều đơn giản

Trái tim đau và tấm lòng quá nản

Người rất xa xôi, Người thoáng xa vời

Chắc chưa bao giờ người hiểu được tôi

Thì biết bao giờ thấm được tình tôi

 

HAY EM ĐỪNG VỀ QUAN TÁI BIẾT RA SAO

 

Em về đó,gửi một lời cho biển

Là thiên thu nguyện làm sóng bạc đầu

Là thiên thu giữ tấm lòng bất biến

Mãi mặn nồng dâng hiến dẫu tim đau

Yêu một người, giữ dưới đáy thẳm sâu

Không muốn chia lìa,không mong kết hợp.

Ta vẫn vậy dựng đời trên vách đá

Vẫn kiên gan làm kẻ đứng bên lề

Lòng tái tê xanh mãi một câu thề

Mắt có lệ đâu để mà ta khóc

Dõi mắt theo em ngang dọc đi về

Không khép bao giờ trằn trọc cơn mê

 Em về đó, gửi một lời cho mộng

Cay đắng mặn nồng ta vẫn chắt chiu.

Không sống bên nhau nhưng mà gió lộng

Vẫn tựa hình tựa bóng nương nhau

Ngực ta đây, hãy ghé đầu nghe thử

Cả ngàn lời tình tự vẫn râm ran

 

Em về đó, gửi một lời, rất nhẹ

Cho từng gốc cây, bờ vách trên đường

Cho gió cho mây bốn phương tám hướng

Là giữ cho ta một đóa vô thường

Sẽ nhắc nhớ em giữa bờ sinh tử

Có chỗ em về, là chỗ thân thương

Em về đó, ghé chơi vui, rồi trở lại

Hay em đừng về, quan tái biết ra sao...

 

 THẦM KÍN

 

Muốn nói nhưng mà ngại gió bay

Ta về phương ấy nhớ phương này

Này em, có thể cho ta được

Một chút hương nồng, một chút say

Giữ chặt giữa hai lần áo lót

Mùa đông xứ Mỹ buốt hai vai.

  

 MAY MÀ TRONG GIẤC MỘNG THÔI.

 

Tưởng rằng trong truyện tích thôi

Vậy mà em đến bên tôi, thiệt tình.

Nỉ non nói chuyện đôi mình

Em là tất cả bóng hình anh yêu.

Hoàng Dung, Chỉ Nhược, Tiểu Siêu

Hiểu Phù, A Tử và chiều Nhạn Môn

Doanh Doanh tiếng nhạc nghe buồn

Nhạc Linh San với nỗi buồn Song Nhi

Hoa Tranh theo tiếng ngựa phi

Vương Ngọc Yến đáy giếng khi tỏ tình.

Mộng Cô, Long Nữ, Triệu Minh

Thiên tiên hay những yêu tinh vào đời.

 

May mà trong ..kiếm hiệp thôi

Giấc mơ dậy, toát mồ hôi, hết hồn.

 

 

PHẦN BA.

KÝ THÁC

 

MÊNH MÔNG TRỜI BẤT BẠT

 

Bất bạt ngừng ngay giấc ngủ ngày

Yên Kỳ ngàn mộ mở vòng tay

Đón tên phiêu bạt bao năm cũ

Mềm lòng quay lại cố hương đây.

 

Thắp nén nhang thơm ở giữa đồi

Nghe lòng thương nhớ đã trùng khơi

Xa trong cõi khác người quay lại

Rộng lượng Ba Vì , mây trắng thôi.

Muốn khóc lên cho nhẹ ngậm ngùi

Xin quỳ để thấy xót xa nguôi

Ai xui chim Việt về Nam nhỉ

Bốn chục năm trường nhạn lẻ đôi.

 

Nắng mới triêu dương trời đã tối.

Chồi chưa đủ lá đã phong ba

Lưu thân đi những phương xa lạ

Tiếp mạch thư hương, giữ nếp nhà.

 

Muôn dặm thiết tha hồn lữ thứ

Nồng nàn hương sắc Thủy tiên xưa

Trước mộ tâm dâng lời khấn nguyện

Nối dòng, xin nối lại dòng thơ.

 

Sơn Tây, Sơn Tây mưa lê thê

Đời sao hứa được lúc ta về

Gói cả núi đồi vào ký ức

Ta nhớ, và Sơn Tây nhớ nghe.

 

 

TÁCH TRÀ THƠM BUỔI SỚM MAI.

 

Nâng tách chè thơm buổi sớm mai

Dáng người như một vệt sương phai

Lẫn vào hương thoảng trầm hương cũ

Lẫn cả hương đêm lúc rạng ngày.

Là lúc thời gian đọng giữa chừng

Không gian dường cũng rất mông lung

Mẹ nối bây giờ cùng quá khứ

Và gửi tương lai một tấc lòng

 

Con quấn trong chăn, đã dậy rồi

Nhưng nằm mở mắt ngắm xa xôi

Quanh con như lớp tơ mềm óng

Chỉ thở mà ngân tiếng nhạc vời

 

Thấp thoáng hương bay cuốn bệ thờ

Ánh mắt Cha nhìn như ánh thơ

Con thấy Mẹ nâng tay tách nước

Nghe rung động suốt cõi mơ hồ

 

Thinh lặng giữa đôi bờ hư thực

Hương chè mạn lục thoảng qua môi

Hắt hiu một bóng soi trên vách

Mà khay vẫn có tách song đôi.

 

Những sớm mai kia, có chẳng nhiều

Mẹ già bạc tóc với cô liêu

Con thì phiêu bạt theo năm tháng

Đắng lưỡi tê môi với sớm chiều.

 

Đời con rồi ghé vào hưng phế

Đã biết bao nhiêu cuộc đổi dời

Tĩnh tâm chỉ có khi ngồi lại

Sớm mai nhớ Mẹ, tách chè thôi.

 

Sớm mai bên Mẹ tách  chè thôi

Tâm nhẹ nhàng theo dáng mẹ ngồi.

 

MAI KHÚC

Bát ngát áo ai bay

Rung động hồn phôi phai

Chuyến đò sông năm đó

Rào rạt sóng khuya nay

 

Em chia tay Đại học

Chân chim lạ bước đời

Chiến trường tan bom đạn

Anh về hồn tả tơi.

 

Chập chờn nắng kênh mới

Buông tay ngước nhìn trời

Lao đao dòng định mệnh

Chắt chiu chút tình thôi.

 

Thầm thì lời tâm huyết

Nghe hạnh phúc mơ hồ

Sau dẫu đời chao đảo

Còn đắm đuối tình mơ

Qua tán lá bồi hồi

Trần lưng đời bĩ cực

Thao thức nằm giữa ngực

Hoài thai mộng tinh khôi.

 

Pham Ngọc Thành phổ nhạc 1995

 

HẠNH PHÚC.

 

Bởi hạnh phúc ở trong tay kẻ muốn

Cho nên ta nín thở nằm chờ

Gió bạt ngàn sương đổ mây đưa

Đời diễm tuyệt có không không có.

Ta đã sống một thời lầm lỡ

Với Đam mê, Thách đố, Hiềm nghi

Thắng bại , và được mất nhiều khi

Ngồi mà nghĩ, mây trời cuồn cuộn

 Hạnh phúc ở trong tay kẻ muốn

Nên ta về, thường trú nơi ta.

 

SINH NHẬT TÌNH NHÂN THỨ 9

Chín năm chín ngọn nến hồng

Cho tình chung những tình chun rất tình

Vai ta, mà đẫm hương mình

Tim mình mà ngập bóng hình đôi ta

 

 

SINH NHẬT TÌNH NHÂN THỪ 10

 

Nói theo giọng điệu người đời

Mười năm, mới một phần mười cuộc chơi

Thật lòng ta nhé...em ơi.

 

 LỜI GHI TRÊN ĐÁ

 Tôi đến đây từ một tình cờ

Và sẽ ra đi rất bất ngờ

Ký thác chút tình vào vĩnh cửu

Ghi trên hòn đá cuội vu vơ

Đã có hàng triệu lời như thế

Nhạt nhòa khắp những bãi hoang vu.

 

Tôi đến đây và ghi dấu đây

Biết trước chỉ trong một phút giây

Cái vô cùng của rất vô cùng đó

Xóa sạch đi bằng cơn gió bay

Tôi làm gì được, làm sao được

Khi thật lòng trân trọng lúc này

 

Chắn chắn ngày sau tôi trở lại

Vẫn trên bờ cũ, chỗ này đây

Làm lại những điều làm trước đó

Rồi hân hoan chờ đợi gió tung bay.

 

 

 CHUNG MỐI CẢM HOÀI ( LỜI BẠT CỦA NGUYỄN MINH DIỄM)

 

Ta còn để lại gì không?

Kìa non đá lở này sông cát bồi

(Nguyện Cầu, thơ Vũ Hòang Chương)

 

Trong cõi mênh mang vô tận của trời đất, đời người chỉ là một mảy bụi, và trong cái vô thủy vô chung của thời gian, thì đời người chỉ là một khỏanh khắc thóang qua.

Tuy nhiên, đối với những ai đang miệt mài trong trần gian, thì đời sống lại vô cùng đa dạng, phong phú đến từng phút từng giây. Những đau khổ, hạnh phúc nối tiếp nhau trong một chuỗi bất tận khiến cho cây đời lúc nào cũng xanh lá, và dù đắng cay ngọt bùi liên tiếp thay thế nhau, chen lấn nhau thì cuộc sống vẫn là nguồn hạnh phúc bất tận, khi quyết tâm thưởng thức từng phút giây của cõi nhân sinh.

Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, và nỗi đau nào cũng có lúc hết, nên cuộc đời nào khi bất chợt nhìn lại sau những bon chen vất vả, sau những đấu tranh bất tận hoặc vì miếng cơm manh áo, hoặc vì những lý tưởng cao xa, cũng thấy như một giấc mộng. Cái “nhìn lại” này từ nhiều ngàn năm trứơc từng là nguồn cảm khái vô tận cho thi nhân và triết gia.

Từ đâu ta tay trắng bước vào quay cuồng trong khỏanh khắc gọi là trăm năm? Và sau đó thì ta lại phủi tay đi đâu (hay là về đâu?)

Vũ Hòang Chương bơ vơ trong “Nguyện Cầu”

“Lang thang từ độ luân hồi,

U minh nẻo trứơc xa xôi dặm về”

Và Quách Mạt Nhược đã dịch từ thơ của thi sĩ Ba tư Omar Khyan thành mấy câu, mà Kim Dung sử dụng để tô điểm cho mối tình lãng mạn đệ nhất của Trương Vô Kỵ và Tiểu Siêu trong Ỷ Thiên Đồ Long ký:

Lai như lưu thủy hề, thệ như phong,

Bất tri hà xứ lai hề, hà sở chung.

(Đến như nứơc chẩy, đi như gió,

Chẳng biết đến từ đâu, mà cũng chẳng biết kết thúc ở đâu)

Nỗi bơ vơ trong cái “khỏanh khắc” được gọi là trăm năm ấy khiến con người đến một lúc nào đó trong đời phài nhìn lại đọan đường mình đã đi, và từ “nhìn lại”, đến “ghi lại” chỉ còn một bước nhỏ, mặc dù có ghi lại chăng nữa thì rồi cũng chẳng biết số phận của những lời ghi ấy sẽ ra sao, sẽ đi đâu, về đâu. Nhưng nếu ai cũng “nhìn lại”, thì không phải ai cũng có thể “ghi lại”, hay ít nhất, ghi mà cảm khái được người đọc. Công việc ấy là của một giới riêng, là những thi sĩ.

Nguyễn Minh Nữu đã làm đựơc điều ấy, và trong ý nghĩa đó, chàng là một thi sĩ:

Tôi đến đây từ một tình cờ,

Và sẽ ra đi rất bất ngờ

Ký thác chút tình vào vĩnh cửu

Ghi trên hòn đá cuội vu vơ

(Lời ghi trên hòn đá cuội)

Thật thú vị khi trong đời có những thi sĩ, có những người “ôm đàn đến hát giữa đời” để nói giùm ta những điều ta chỉ cảm nhận mà không nói ra được, và còn thú vị hơn khi có một thi sĩ chia sẻ cùng ta những kinh nghiệm rất riêng tư, rất trân quý tưởng như vĩnh viễn cất gọn trong kho tàng ký ức.

Trong những ngày thơ ấu hơn 50 năm trước, mỗi sáng sớm, khi anh chị em tôi còn đang say giấc, trong nhà đã có những âm thanh quen thụôc khi mẹ tôi dậy đun nước pha ấm trà uống cùng cha. Khi cha đã mất, và gia đình di chuyển vào Nam, sống trong hòan cảnh khác hẳn, thì vẫn những âm thanh quen thuộc ấy, nhưng trình tự thì có khác: Ấm trà được rót ra chén tống, rồi chén quân để lên ban thờ. Mẹ mời cha trứơc khi trầm ngâm nhấp từng ngụm nhỏ, khuôn mặt vẫn hướng về tấm hình người đã khuất trên ban thờ, làm như sự xa cách âm dương chưa bao giờ có thực. Những âm thanh và hình ảnh người mẹ ngồi uống trà buổi sớm ấy đã trở thành một phần trong tâm tư và trong đời sống mỗi anh chị em chúng tôi. Nó theo chúng tôi trong từng chặng cuộc đời dẫu ngọt bùi hay đắng cay. Nó là hình ảnh gắn liền vói mẹ với cha, với gia đình mỗi khi nhớ về chỗ từ đó mình ra đi-có khi để ngậm ngùi mà cũng có khi để hân hoan-, nhưng từ trứơc đến giờ tôi chỉ có thể cảm mà không thể nói. Nay đã có người nói giùm:

Thấp thóang hương bay cuốn bệ thờ,

Ánh mắt cha nhìn như ánh thơ

Con thấy mẹ nâng tay tách nước

Nghe rung động suốt cõi mơ hồ

Thinh lặng giữa đôi bờ hư thực

Hương chè mạn lục thỏang qua môi

Hắt hiu một bóng soi trên vách

Mà khay vẫn có tách sóng đôi.

(Tách trà thơm buổi sớm)

Cũng trong tâm tình như thế, Nguyễn Minh Nữu đã nói lên giùm tôi nỗi xúc động khi về thăm mộ cha ở nghĩa trang Yên Kỳ, Bất Bạt, Sơn Tây sau mấy chục năm trời xa cách, và nỗi bâng khuâng kéo dài (như cơn mưa lê thê) khi lại (phải) ra đi:

Bất bạt ngừng ngay giấc ngủ ngày

Yên Kỳ ngàn mộ mở vòng tay

Đón tên phiêu bạt bao năm cũ

Mềm lòng quay lại cố hương đây…

Sơn Tây Sơn Tây mưa lê thê

Đời sao hứa đựơc lúc ta về

Gói cả núi đồi vào ký ức

Ta nhớ và Sơn Tây nhớ nghe.

(Mênh Mông trời Bất Bạt)

Tập thơ của Nguyễn Minh Nữu gồm ba đọan: Thơ tặng con diều giấy, dế than và cá lia thia, Lang bạt và Ký thác. Những bài thơ rõ là đựơc xếp theo thứ tự thời gian của cuộc sống, đánh dấu những chặng đường của “khỏang khắc trăm năm”. Sự xếp đặt ấy cho thấy cái tinh thần hòai cảm đã hòan tòan chế ngự tập thơ, và quả nhiên, nó hiện ra trong từng câu thơ, từng con chữ.

Nhưng có lẽ chủ ý của thi sĩ và cũng là cái tâm đắc của ngừơi-anh-độc-giả này là ở phần ký thác với những bài thơ ghi lại những kinh nghiệm quý giá nhất trong cuộc sống ba chìm bẩy nổi của chàng. Đó là những kinh nghiệm hình thành từ bao giờ trong tâm tư, nằm lại đó và thôi thúc chàng viết ra, dù biết rằng:

Đã có hàng triệu lời như thế

Nhạt nhòa khắp những bãi hoang vu

(Lời ghi trên hòn đá cuội)

Trong những kinh nghiệm ấy, may mắn thay và hạnh phúc thay, có những điều anh chị em chúng ta cùng chia sẻ với nhau.

Xin cảm ơn chú-em-thi-sĩ Nguyễn Minh Nữu.

 

Virginia, tháng chín năm 2006

Người-anh-độc-giả

NGUYỄN MINH DIỄM

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nguyễn Minh Nữu: LỜI GHI TRÊN ĐÁ. toàn bộ tập thơ xuất bản năm 2006

      VỀ NHỮNG BÀI THƠ CỦA NỮU ( lời mở của BÙI BẢO TRÚC) Con đường chạy tới một ngõ hẻm. Trời vừa mới xong một trận mưa. Mùi đất ẩm bốc...