HAI BÀI THƠ NÓI VỀ LÝ BẠCH
ĐỘC ẨM
[Thử cãi nhau với Lý Bạch]
Tối trời
Tối đất
Tự thấy cần ngắt điện
Bóng tối ngập đầy
Tự tay rót rượu
Ta hòa cùng bóng đêm
Ta uống cùng bóng tối
Vũ trụ mang mang một màu
Không trăng không sao
Gió cũng không
Lấm chấm mưa bay mơ hồ
thoáng chốc
Ta thầm cảm ơn trời đất
Đủ rộng cho ta thả hồn
Ta thầm cảm ơn đêm tối
Đủ mênh mang cho ta ẩn mình
Hơi rượu đù nồng nàn cho ra
thấy lòng yên tĩnh
Rượu đủ cay cho ta thấy ngọt
Ô kìa
Trong bóng đêm rượu long
lanh hình như in hình gương mặt bạn bè gương mặt những người đã vĩnh viễn đi xa
Anh chị ta hiện về thấp
thoáng
Mẹ cha ta hiện về thấp
thoáng
Những kỉ niệm một thời làm
lính cũng hiện về
Và những chuyến đi lang bang
vô định
Thấp thoáng như có như không
Long lanh
Bóng đêm
Hơi rượu nồng
Mưa bụi bay mơ hồ như không
như có...
Đêm cuối năm
Mênh mang đất trời
Mênh mang bóng tối
Ta thả hồn vào hơi rượu nồng
Ta thả hồn vào phảng phất
mưa bay
Vũ trụ lấp loáng
Hình như ta đã say.
VỚI LÍ BẠCH
Ông sinh ra trong một gia
đình thương nhân giàu có,
Chẳng có tội tình gì,
Quê hương ông xa Trường An vạn
dặm đường,
Càng hay.
Không phải uốn mình theo lễ,
Không phải tự trấn an bằng
sáo ngữ “an bần lạc đạo”,
Khỏi phải nghe cho rườm tai
những lời đạo chích – thánh nhân.
Múa kiếm, làm thơ và uống rượu,
Cho phỉ chí làm trai cho bõ
công trời sinh.
Uống rượu một mình dưới
trăng và ngêu ngao hát..
Có thêm bạn bè thì cởi áo cừu,
đem ngựa quý mà đổi lấy rượu ngon.
Tiền bạc, chức tước là vật
bên ngoài chỉ làm tấm thân cồng kềnh thêm
nặng,
Chết đi rồi ai lưu lại danh
thơm?
Chỉ thấy chật đầy những
trang sử hôn quân, ngu trung, bất nhân, bất
nghĩa,
Chỉ thấy chật đầy những
trang sử xương trắng phơi đầy đồng nội,
Chỉ thấy chật đầy nước mắt
dân đen.
Làm trai cũng muốn đem tài
giúp nước,
Nhưng phượng hoàng thi chung
lũ vịt gà, Lí Bạch không thèm.
Trời sinh ra ông có tài, ông
sẽ sống có ích,
Cần chi một tấm biển đề
danh!
Lâm triều, ông nhận ngay ra
thân phận,
Nhà thơ ngự dụng làm sang
cho Đường Minh Hoàng,
Biết bao kẻ lấy thế làm vinh
còn ông chỉ thấy nhục.
Quán rượu nghèoTràng An ông
tìm đến hàng ngày.
Nỗi nhục nhã liệu có rửa
trôi bằng rượu đắng?
Thân phận tôi đòi càng thấm
thía khi say!
Những mũ cao áo dài ông
khinh bỉ,
Cả em trai họ Dương ông cũng
đem ra làm trò hề,
Cả vua nữa ông cũng coi là
trẻ ranh không sợ,
Làm thơ tình gửi tặng Quý
Phi.
Giữa Trường An lunh linh hoa
lệ,
Ông nhận ra giông bão phía
trời xa,
Sấm sét nổ kinh đô thành đống
gạch,
Cỏ mọc đầy lang sói ùa ra.
Học theo người xưa “quy khứ
lai từ…”
Không về được với Đào Nguyên
thì ta về với rừng với núi,
Nghe thông reo suối hát nhìn
ngắm mây bay,
Ngắm trăng khuya một mình và
nghe chim hót,
Bận tâm làm gì,
Cuộc thế phù du.
Thuyền trôi trên sông, trăng
sáng bốn bề,
Lòng sông xanh thẳm,
Trời cao mây bay,
Gió hiu hiu thổi,
Uống rượu và hát,
Trời cho ta tài,
Cho ta trí,
Cho ta làm người.
Nào thêm một chén ta mời ta,
Thêm chén nữa ta mời trăng
sáng,
Giã từ cuộc thế phù du.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét